Thursday, December 10, 2015

Phần 13 : Anh Em



Trước kia,quan niệm về tình bạn với em khá rõ ràng,đơn giản nghĩa là những người chia ngọt sẻ bùi,ở bên cạnh lúc mình gặp khó khăn..vv.Nhưng từ hồi em làm vệ sĩ đến giờ thì mọi " định nghĩa " đấy đều diễn ra không đúng so với những gì em suy nghĩ,hay nói chính xác hơn,những chuyện xảy ra phần nào làm em thay đổi cách nhìn nhận về một người " anh em " thật sự. Em chắc rằng đa phần các bác đọc đến dòng này đều đang tự nghĩ xem xung quanh mình có ai xứng đáng được gọi là " tri kỉ " hay bỗ bã hơn là " anh em " tốt.Nếu bên cạnh các bác hiện giờ có một ai đấy xứng đáng với tên gọi như thế thì em có một lời khuyên từ đáy lòng mình dành cho các bác là : " Đó là điều rất đáng quý,nên trân trọng nó "..Nhất là trong xã hội,thời buổi bây giờ,trắng đen lẫn lộn,đầy rẫy sự lừa lọc,mưu mô,tính toán ẩn sau nụ cười trên khuôn mặt thì việc tìm một người coi là " thân thiết,xứng đáng để tin tưởng" còn khó hơn cả lên trời. 

" Ê Bố,cho xin thêm chai bia ".

Cái chất giọng vừa to vừa trầm như phá tan tiếng nhạc chát chúa trong bar,đến nỗi em ngồi uống rượu bên cạnh không tránh khỏi giật mình. " Đm,lại mấy thằng trẻ trâu say rượu" em nghĩ.Vì chẳng qua ở trong cái môi trường này,nếu được tiếp xúc nhiều,các bác sẽ dễ nhận ra một điều rằng những thành phần to còi trên bar 60% là trẻ trâu và 39% là già trâu say rượu.Ai làm vệ sĩ thân chủ một thời gian dài cũng biết điều này và đều có chung 1 nguyên tắc bất dịch " Nếu không có việc gì thì ko nên đụng chạm tới bọn nó ". Lý do vì sao thì chắc em cũng ko phải giải thích nữa.

" Cảm ơn."

Nghe câu trả lời cảm ơn của nó xong mà làm em bất đắc dĩ phải quay sang để xem nhân vật "lịch sự" kia là ai.Vì đã từ rất lâu rồi em mới được nghe câu " Cảm ơn " ở trên bar như thế này,vì hầu hết dân tình lên đây để bay lắc là chính,tiền là động cơ bôi trơn.Thế nên hai từ " cảm ơn " dường như được vô tình định nghĩa là "không cần thiết " ở chốn sa đọa này,và theo như em nhớ thì nó đã dần biến mất thành bất khả thi,tựa như việc "mang sách lên đọc trên bar vậy".Thế nên việc một ai đó nói hai từ rất đỗi lịch sự như thế ở nơi nồng nặc mùi cỏ với kẹo thế này chứng tỏ người đó có rất có văn hóa trong việc giao tiếp ngoài xã hội. Suy nghĩ mông lung một lúc,khi em nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy ai ngồi ở đó,đang ngơ ngác nhìn thì " Bộp " một cái vào vai. 


Hôm nay chán đời nên em xin phép mời bác.Thấy ở trên cái bar này có mỗi hai anh em mình giống nhau ngồi không uống bia.Chắc bác cũng gặp chuyện không vui à.?"

Em quay ra nhìn thì thấy thằng ku đang cầm chai bia lắc lắc. Trông bộ dạng nó có vẻ ra dáng dân có học thức,áo sơ mi trắng quần đen,giày tây,tóc tai thì hất ngược hết ra sau,mặt mũi cũng dừ nhưng có vẻ sáng sủa,ngoại trừ một điểm là vest vắt ngang vai,chắc cu cậu đang say .Em cũng vui vẻ cộc chai bia với nó rồi nói:

Không,anh đang đi làm,mà anh thấy chú ngồi uống bia một mình trên đây từ lâu lắm rồi. Chán đời thì ra quán pub mà uống rượu,bia nghe Jazz cho nhẹ nhàng chứ lên cái chốn xập xình này làm gì cho nhức đầu. "

Thằng ku nghe xong im lặng một lúc rồi mới kể nó lên đây là vì nhớ người yêu cũ của nó.Trước kia hồi nó còn ăn chơi thì nó tình cờ quen con bé trên bar này.Lúc đấy thằng ku thì cũng già dặn trong việc chơi bời yêu đương rồi,còn con bé thì bạn bè mới rủ lên bar lần đầu.,thế nào mà lại chui đúng vào cái bar bay lắc kinh nhất của HN để chui vào.Thế là con bé sợ quá đòi ra ngoài ngồi thì gặp thằng này đang say bia nằm bệt ở ghế ngoài.

"Thế là em làm quen,một thời gian sau thì yêu "


Vừa dứt câu,ánh mắt nó sáng lên sự hào hứng trong một vài giây ngắn ngủi,rồi bỗng chốc khuôn mặt nó lại trở về điệu bộ chán đời,ủ rũ như lúc em mới gặp.

" Ở đời có nhiều cái không ngờ lắm bác ạ. Nói ra thì xấu mặt nhưng thật sự trước kia em từng là một thằng chơi bời yêu đương nhiều lắm. Em hồi trước luôn quan niệm rằng cố gắng thời trẻ yêu càng nhiều càng tốt,về già sau này đỡ hối hận. Từ khi em gặp cái T thì...em sai hoàn toàn.Ban đầu, em nghĩ nó chỉ giống như mấy con sida em gặp hồi trước,chơi chán rồi bỏ.nhưng dần dà về sau,khi yêu nó một thời gian thì em mới nhận ra được rằng yêu thật sự là như thế nào."

Ngừng lại một lúc,nó vớ lấy cái zippo,châm điếu thuốc rồi chậm rãi nói trong làn khói cay xộc lên mắt.

" Bác biết không,nó đéo giống như những con phò chỉ chuyên vòi tiền trước kia. T nó hoàn toàn ngược lại,nó nói với em một câu là chỉ cần em ở đâu thì nó sẽ theo đến đấy.Mà đấy cũng là điều duy nhất nó hứa trong khoảng thời gian 3 năm yêu nhau,còn những thứ khác,nó làm chứ nó chẳng nói ra. Chính nó cũng ở bên cạnh khuyên em từ bỏ chơi bời để đi làm,kiếm tiền cho cuộc sống sau này của hai đứa.Vậy mà khi mẹ nó bệnh phải chạy thận,nhà nó nghèo thiếu tiền đóng viện phí,nó chẳng dám mở lời nói với em một câu,chỉ lẳng lặng đi vay tiền họ hàng .Mãi về sau bạn nó kể em mới biết." 
- Thế chú với nó chia tay rồi à? 

" Không anh ạ.."

- Thế nó đâu mà để chú ra ngồi một mình thế này?
Thằng bé nghe xong chẳng nói gì,bất giác em để ý mắt nó đỏ hoe,nó lặng lẽ rút trong ví ra tấm ảnh hai đứa chụp chung,tay run run đưa cho em xem rồi nó cầm chai bia tu liên tục như thể để xoa dịu nỗi buồn đang chực trào ra ở khóe mắt kia. 


" Hôm nay kỷ niệm 4 năm bọn em yêu nhau,cũng là tròn 49 ngày nó mất tai nạn.."

Nó nói mà làm em chợt nhận ra rằng mình vừa hỏi một câu không nên hỏi chút nào, " Thật ngu quá.." ,hôm nay chẳng hiểu sao em không nghĩ được nhiều như thế,tự nhiên lại cầm thêm một cái kim đâm sâu vào tim thằng bé.Nhìn mặt nó buồn mà đến tội,cả hai thằng im lặng một lúc không nói gì thì em mới cất lời xin lỗi nó rồi đánh lảnh sang kể chuyện công việc của mình. Nó nghe chắc cũng vơi đi phần nào nên nói chuyện được một lúc thì tỏ vẻ thích thú về nghề vệ sĩ và nói rằng chẳng hiểu sao tuy gặp lần đầu nhưng rất quý em,về cách nói chuyện,cũng như hiểu nó.

Sau ngày hôm đấy,thằng bé vẫn thỉnh thoảng gọi cho em rủ đi uống bia nói chuyện đời. Em thì vốn không có nhiều bạn nên cũng tâm sự với nó nhiều điều về cuộc sống,kể cho nghe những câu chuyện từ khi em đi làm vệ sĩ đến nay gặp phải,khuyên bảo nó tránh xa mấy chuyện thị phi của xã hội.Dần dà cho đến một hôm thằng đang ngồi trên pub thì thằng bé bảo:

" Từ ngày anh em mình chơi với nhau đến giờ cũng được gần hai năm rồi nhưng em luôn coi bác như người anh trai.Em cũng chẳng có nhiều bạn bè để mà chia sẻ,hôm nay em nghĩ kĩ rồi,anh em mình kết nghĩa anh em luôn đi,nghe hơi giống phim Tàu nhưng thật sự em rất coi trọng bác Bob ạ". 


Em nghe xong mà suýt phụt rượu ra ngoài,không phải em buồn cười về cách nói " bao sến " của nó,mà em buồn cười về cách suy nghĩ trẻ con của thằng bé. Quý ,trân trọng nhau thì anh em chơi thân gắn bó lâu dài là được rồi,đằng này còn " kết nghĩa ",nghe cứ như phim chưởng kiếm hiệp Kim Dung vậy ,"Tí nữa chắc nó đòi cắt máu ăn thề nữa quá,haha" em nghĩ mà cố không cười thành tiếng. 

" Anh có dao ở đấy không.? Đưa cho em mượn."

Khi nó nói xong câu đấy mà mọi thứ xung quanh em như ngừng lại,cả cái suy nghĩ hài hước cách đây mấy giây cũng tan biến. Mọi thứ sắp xảy ra thật đến rõ ràng.Em im lặng định lắc đầu thì nó đã mượn bartender được con dao gọt hoa quả. Thằng bé nhìn em ra hiệu bảo đưa tay cho nó.

" Anh nghĩ,anh em chơi với nhau,là được rồi,kết nghĩa cũng được chứ đừng...."


Chưa kịp dứt câu thì " Xoẹt ".,điếu Mall trắng đứt làm đôi,nó đưa một nửa dưới có đầu lọc cho em,còn nó cầm đầu trên.Nó cười bảo.

" Em không điên đâu mà cắt máu ăn thề,bọn Mafia Nga nó kết nghĩa toàn làm thế này,em xem trên phim thấy vậy. Tất nhiên vặt điếu thuốc ra cũng được nhưng không được để vụn thuốc lá nào rơi ra ngoài,nếu rơi ra là hỏng hết,vì thế nên em mới phải dủng dao cho ngọt. Bác là anh nên bác hút đoạn ngon có đầu lọc,còn em hút đoạn đầu này cho. Anh em mình khi châm lửa hút xong thì thành anh em kết nghĩa luôn,có phúc cùng hưởng,có họa thì mình bác chịu."

Nói xong nó cười ha hả rồi châm lửa cho em hút,hút xong anh em cộc chai bia ăn mừng rồi ngồi nói chuyện phiếm đến mãi tận gần sáng,em phải đi đón con M thì mới quay lại bar.Mọi chuyện sau đó cứ diễn ra như những gì nó vốn như thế,cuộc sống vẫn xoay vòng,thằng D thì bố nó xin cho nó vào làm nhà nước,công việc nó đợt đấy căng thẳng phải đi công tác xa dài ngày nên anh em chẳng gặp nhau nhiều như trước.Lâu lâu,thỉnh thoảng nó về Hn thì vẫn gọi rủ em đi uống nước hoặc lên bar chỗ em làm để chơi.Nhưng quan trọng nhất là những lúc có chuyện xảy ra,em nằm viện mấy ngày hay vài tuần thì lại không gặp được nó.Đôi lúc em trách nó rồi tự hỏi không biết nó còn nhớ cái hôm anh em kết nghĩa không.Cho đến một hôm,thì mọi suy nghĩ của em bị đảo lộn trong vòng một buổi tối...


Hôm đó em đưa con M lên NSQ như thường lệ,có cả hội bạn nó đi theo,bao gồm 3,4 thằng công tử õng ẹo và 2 con tiểu thư vừa đi du học về. Đứa nào đứa đấy cũng dắt theo vệ sĩ đi cùng,mỗi tội mấy thằng vệ sĩ đó có vẻ không thích giao tiếp,em cố gắng hỏi bọn nó công việc bên đấy thế nào thì bọn nó toàn ậm ừ cho qua rồi im luôn,lạnh như đá. Em chán quá nên bảo con M ra ngoài hút thuốc cho đỡ đau đầu. " Ra ngoài đúng là thoải mái thật ".,em khoan khoái hít thở cái không khí tĩnh lặng về đêm của Hn,cái khoảng không gian bên ngoài bar đó dường như là một thế giới cách biệt hẳn so với bên trong cánh cửa cách âm kia.Chẳng có nhạc xập xình,chẳng có mùi cỏ,chẳng có tiếng la hét gào rú của đám nhà giàu,bọn xã hội đen.Ở ngoài chỉ có sự yên lặng và tiếng rao đêm của những người lao động nghèo cố kiếm cho mình một chút tiền cuối ngày.Đang nhắm mắt tận hưởng khoảng thời gian thư giãn nhất trong ngày thì thằng D gọi :

" À lố,pi ca sô đang ở đâu đấy,em vừa bay về Hn xong,đi uống rượu không anh,đang có nhiều chuyện muốn hỏi ý kiên chuyên gia xã hội học đây ".

Thằng D vừa nghe xong em bảo đang ở NSQ ko đi được thì nó Ok rồi dập máy luôn,vậy là em cũng hiểu đúng 15' nữa thể nào nó cũng có mặt ở đây."THôi tí nó đến nó gọi,cứ vào xem con M thế nào đã ". Nghĩ xong em dập điếu thuốc rồi đi vào trong xem sao.Đến đoạn nhân viên vừa kéo cửa ra cho em vào thì có 3 người chạy vụt ra lao luôn vào người,em bị bất ngờ nên đập thẳng lại vào cửa kéo,cái tay cầm đập cánh cửa đập vào lưng đau điếng cả người.

" Đi cái con c*c gì thế,ĐM thằng này ".

Em chưa kịp định thần điều gì thì ăn ngay quả chửi vào mặt,nhìn sang thì thấy 3 thằng đúng chất trẻ trâu tay đầy mực ,đầu đội mũ lưỡi trai đang nhìn mình. Chẳng hiểu sao hôm đấy em mệt hay thế nào nên cũng không giữ được bình tĩnh,nếu như thường lệ chẳng cần biết ai đúng ai sai,em sẽ xin lỗi trước tiên vì không muốn dây vào bọn đà điểu này,rất mệt và rắc rối.
Nhưng hôm đó thì khác.

" Lúc anh đi vào thì mấy thằng chạy ra đập vào người anh,rồi quay ra chửi là thế nào?"
Chẳng hiểu kiếp trước em có làm gì bọn nó không mà kiếp này bọn nó nhìn em như thể em vừa đạp đổ miếng cơm manh áo nhà bọn trẩu ấy. Thằng cao gầy nhất bọn rú lên tru tréo:

ĐM bố mày lại chém chết con cụ mày bây giờ.. 

Nó nói xong lao ra tát em luôn,chắc vì bọn này vừa uống rượu đang say nên đánh cứ đảo đảo.Do không chuẩn bị nên em không tránh được hết,vẫn ăn trọn cái tát vào đầu với tai kêu " Bốp " một cái. Đồng thời lúc đó,mấy thằng nhãi con nhảy vào hùa theo lấy chân đạp vào người em,buồn cười ở một chỗ là mấy thằng trẩu này cách chửi khi đánh có vẻ giống nhau,nghĩa là cứ đạp cái nào lại chửi " Đm mày " liên hồi.Bọn nó đạp liên tục nên em cũng dính mấy cái vào vest,bù lại thì tóm chân được một thằng. Chẳng để nó kịp phản ứng,em kéo mạnh ra trước làm thằng bé mất đà ngã soạc luôn ra đất,em tranh thủ sút thẳng vào mặt nó nhưng sượt lên trán nó,thằng bé nằm đưa tay ôm đầu máu chảy xuống khắp mặt.2 thằng kia thấy thế thì một thằng chạy ngược vào trong bar,còn thằng to gầy kia thì cứ nhìn xung quanh tìm viên gạch.Em chẳng để nó tìm xông vào luôn vật nó ra đất,vì nó gầy quá nên chắc ko giữ được thăng bằng ngã thẳng ra sau,đập thẳng cả người xuống xi măng.Tiện đà em ngồi trên người nó đấm mấy phát vào cổ họng,thấy nó ộc ra bao nhiêu máu mồm thì em dừng lại.

Lúc vừa mới đứng dậy phủi quần áo thì cả chai bia ở đâu lao đến đập trúng vào vai em vỡ choang,một mảnh bia ghim thẳng vào má(đến bây giờ vẫn để lại vết sẹo),quay ra nhìn thì gần chục thằng trẩu nữa,phải đến 7,8 thằng đầu xanh đầu đỏ cộng với một thằng đầu trọc to béo có vẻ bộ đội già đi đến gần chỗ em bảo :

"Mày thích tao đốt cả nhà mày không?"

Em nghe xong biết ngay là mình vừa dây phải shit.Thằng này nếu em không nhầm thì nó là thằng Q trọc,cũng có số má ở khu này."Đm,dây với thằng này thì ít có đường ra khỏi đây lắm",nghĩ thế,em định xin lỗi rồi đưa tiền thuốc men cho đàn em nó thì thằng già cầm luôn tóc em dúi xuống rồi tát liên tiếp vào mặt.

" Thích nhờn à"

Bộp !

"Mày tên gì "

Bộp !! 
" ĐM đéo nghe bố mày hỏi à"

Bộp !!

Đm nó cứ vừa hỏi vừa đánh liên tiếp mà em cố kiềm chế chẳng làm được gì vì con M còn ở trong đấy, thằng Q thì trọc nổi tiếng quen rộng với ở đây là khu nhà nó,chỉ sợ nó lại quen biết mấy hội trong bar làm gì con M thì em chết mất,thế là cứ chịu trận các bác ạ.Chưa bao giờ như hôm đấy em cảm thấy nhục nhã đến thế.

" DKM MÀY THẢ RA,ĐM MÀY,THẢ KHÔNG?.."


Tự nhiên lúc đang bị túm tóc cúi xuống em nghe thấy tiếng thằng D ở đâu,rồi tiếng gậy kêu rắc một cái vào người thằng Q trọc làm nó ngã ra đất,tai đầy máu. Ngẩng lên thì thấy thằng D tay cầm cái đèn ne-ông vỡ một nửa,mặt tái nhợt hỏi em có sao không.Em còn chẳng kịp trả lời thì mấy thằng trẩu lao ra ,một số ít với thằng béo thì chạy ra xe ô tô của nó ,em đoán là lấy hàng . " ĐM quả này mệt rôi" nghĩ xong,em còn chẳng kịp quay sang bảo thằng D thì nó đã lao vào cầm cái đèn nê-ông ném vào mặt một thằng vỡ tung tóe,thằng bị dính mảnh vỡ đâm vào mắt nên nằm luôn. Còn mấy thằng khác với thằng béo thì cầm hàng từ lúc nào,em nhìn kĩ thì mới thấy toàn tuýp sắt gắn đầu chì nhọn tẩm toàn dầu tuyn(ko biết em nhớ đúng ko) đen sì chạy thẳng tới chỗ bọn em.


Em với thằng D,hai thằng chẳng ai bảo ai hiểu ý nhau đều vắt chân lên cổ chạy,mà chạy rõ nhanh là đằng khác. Cũng phải thôi,các bác không hiểu được cảm giác bị cầm hàng lùa thế nào đâu,em cũng chẳng phải thần thánh gì để ở đó đánh tay không.Nếu bọn nó cầm tuýp không, thì còn chịu mấy phát rồi giật tuýp chơi lại được,chứ đằng này tuýp thì toàn buộc chì nhọn bôi dầu Tuyn "chống cầm máu" ,em mà bị dính một nhát thì đúng là được một vé về đoàn tụ với ông bà tổ tiên luôn,có đến viện cũng chẳng cứu được.Chạy được một đoạn thì người dân bán hàng quán ban đêm với hai bên đường ùa hết ra xem.Vì đường to nên em với thằng D chạy vào ngõ rồi chui thẳng vào đồn công an phường gần đấy. Tất nhiên là vừa vào thì em bị gô cổ luôn,bọn kia với thằng Q trọc thấy thế nên vứt hết hàng chạy ngược lại. 


Sau một hồi ngồi trình bày cho các anh công an phường nghe thì em cũng được cầm điện thoại gọi cho con M,vừa nghe xong chưa đầy 10' sau thì con M có mặt ở đó để gọi cho bố nó nhờ xin hộ. Cũng may là bố nó quen biết rộng nên mọi chuyện cũng êm xuôi chẳng mất một đồng nào.Sau này em nghe con M kể mới biết là thằng Q trọc cũng phải đến nhà xin lỗi bố nó về vụ trên bar,điều đó mới thấy bố con M cũng thuộc dạng kinh khủng thế nào.Tất nhiên bố con M cũng thuộc dạng "biết cư xử" nên biết cách dĩ hòa vi quý,lấy nửa tháng lương em để bù tiền thuốc men cho đàn em thằng Q trọc.Vì cũng một phần do em để con M liên lụy nên đành chấp nhận chứ chẳng dám ho he gì.Hôm sau ngồi trà đá với thằng D,em hỏi nó nghĩ gì mà lao vào lúc đấy thì nó chẳng trả lời chỉ bảo một câu mà em còn nhớ mãi " Anh em mà ".Khi nghe xong,bỗng nhiên em hiểu ra một thứ mà từ trước đến nay em chưa từng nghĩ đến nó,đó là định nghĩa về " thế nào là một người bạn ".
Còn bản thân em thì qua vụ đó rút ra được nhiều điều và quan trọng nhất là nhìn thằng D với một con mắt khác,khó có thể diễn tả hay dùng cảm xúc để nói thành lời khi mà anh em từng trải qua giây phút vào sinh ra tử.Nếu có thì đó chỉ đơn giản là thứ " kỷ niệm " đáng nhớ trong suốt quãng đời còn lại.Để mà, mãi khi về già, vào một lúc nào gần đất xa trời,thì cũng luôn tự hào vì thứ quý giá nhất mà bản thân em cũng như thằng D có trong cuộc đời này là " tình bạn".

Đôi khi ở xã hội rộng lớn này người ta để gặp nhau là cái "duyên",chơi được với nhau là cái " tình".,còn để gắn bó thành tri kỉ thì là " một thứ không dễ gì có được ",.Vậy nếu may mắn trong cuộc đời có một " anh em tốt " thì nên biết quý trọng tình bạn đấy.Đừng nên vì mấy thứ "cám dỗ hèn mọn" ở xã hội này mà đánh mất đi tình bạn cao quý .
Tiền hay bất cứ điều gì khác trong cuộc sống có thể mua được nhiều thứ nhưng mua được tình bạn thì khó lắm các bác ạ... 

Quote:
Trên đây là Phần 13 " Anh em " em gửi đến các bác. Sắp tới đây em định làm 1 trang dạng blog để có thể tổng hợp các phần từ trước đến nay cũng như post các phần mới lên cho tiện các bác theo dõi hơn. Việc xuất bản sách cũng sẽ được thông báo trên trang blog của em.Và vẫn như thường lệ, Phản hồi tích cực
nếu các bác thấy hay để em có động lực nhé.Còn kế hoạch tối nay của em thì gói gọn trong 3 điều sau ( tính đến thời điểm em đang gõ những dòng chữ này)-

Lẩu riêu cua bắp bò hoặc thập cẩm
- Rượu
-Mall
- Và tất nhiên là thằng D
- Cùng với sự xuất hiện của chuyện đời,chuyện xã hội..

Nhiêu đó cũng đủ thành thú vui tao nhã cuối tuần rồi
Thôi em bay đi đâyyyyyy,

Phần 12 : Rượu Đắng



Quote:
Rượu - 1 chất xúc tác có tác dụng giảm đau hiệu quả về tinh thần ngay tức khắc. Nhưng nếu lạm dụng,sử dụng nó lâu dài thì có khả năng làm tổn thương đến những người bên cạnh mình.."


Đó là 1 câu nói như một triết lý sống của một người đàn ông từng trải đã từng thốt lên với em trong 1 lần ngồi uống rượu. Trong cái hơi men ngà ngà của chai vodka mới bật nắp cách đây ít phút,lão ngồi cô độc lật từng tấm hình chụp ảnh chung gia đình lão ra ngắm nghía. Đôi bàn tay chai sạn một thời làm biết bao kẻ phải nể phục thì giờ đây lại run run khi nâng niu những bức ảnh của gia đình mình.Trớ trêu thật đấy..


"..Cái gì khi mình làm về sau này cũng phải trả giá. Đó là điều anh nghiệm ra khi ngồi ở trong tù,đến khi ra tù rồi thì mọi thứ chẳng còn được như xưa nữa,giờ muốn bắt đầu lại mọi thứ mà khó khăn quá.."

Vừa nói,lão vừa trầm ngâm châm một điếu thuốc,hít thật sâu tất cả mọi đau khổ vào lồng ngực,để rồi sau đó lại thở ra những đám mây trắng xóa mang theo những nỗi niềm tan biến vào không khí.Em cũng chẳng biết phải khuyên bảo lão thế nào,có lẽ cũng lâu lắm rồi,em mới chẳng biết nói gì khi nghe về câu chuyện của một ai đó như vậy.. ..Nếu có từ nào để nói về tình cảnh hiện tại của lão lúc này,thì chắc em nghĩ chỉ có từ " tuyệt vọng " là chính xác nhất. Ở cái tuổi của em,đi làm không có bạn bè,gia đình bên cạnh đã là một điều gì đó cô đơn thì ở cái tuổi ngũ tuần như của lão,mọi thứ dường như còn cô độc hơn khi chỉ có một thân một mình,bạn bè,gia đình đều quay lưng hắt hủi lão,ngay cả đứa con lão cũng đã lâu không gặp mặt.Chẳng biết trách ai cả,lão kể,nếu có trách thì chỉ trách bản thân mình chỉ vì quá nóng giận mà đánh mất mọi thứ.

"..Giá như,cái ngày định mệnh hôm đó anh không uống rượu..Giá như hôm đó anh không sang nhà thằng bạn thân bất chợt...Giá như...anh nhắm mắt cho qua mọi chuyện thì giờ có lẽ anh cũng không phải như thế này.."

..Những câu nói cay đắng ân hận toát ra từ khóe miệng lão mọi thứ xung quanh như tĩnh lặng hơn rất nhiều.Khuôn mặt khắc khổ hằn lên những nếp nhăn từng trải qua biết bao mảng sáng tối của cái sự đời này như kìm nén những dòng nước mắt chực trào ra ngay lúc này..Lão thật sự trước kia là một " thằng đàn ông có tài ". Từ vùng quê nghèo lên HN lập nghiệp với hai bàn tay trắng. Một thân một mình lão đã lang thang bon chen đủ mọi nghề để kiếm sống,đến khi có chút vốn liếng sau mấy năm dành dụm.Lão xin vào học nghề ở một xưởng sửa xe ô tô rồi sau này đi vay mượn bạn bè đứng ra mở một cửa hàng sửa xe,bán phụ tùng cho riêng mình.Về sau lấy vợ có thằng con trai thì lão bắt đầu có vốn rồi chạy vạy vay mượn phát triển tham gia vào các lĩnh vực khác.Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính,rồi đến thời kỳ lão bắt đầu làm ăn thua lỗ,chuyện tiền bạc,gia đình cũng vì thế mà lục đục theo.Lão bắt đầu nghe người ta xầm xì về vợ mình với một ai đó,cho đến một ngày,cái ngày nghiệt ngã khi lão phát hiện ra tình nhân của vợ mình chính là thằng bạn thân từng giúp mình gây dựng cơ ngơi ngày trước.Bao nhiêu ức chế,thù hận bấy lâu lão dồn nén cả vào con dao mà lão cầm,rồi tiếng thét vang lên,cùng nỗi đau,tiếng khóc,và sự tuyệt vọng đến cùng cực..

"...Anh vẫn còn nhớ như in cái ngày đầu tiên anh vào tù,lúc đấy chẳng còn thiết gì chuyện sống chết nữa,đầu óc chỉ nghĩ về thằng cu ở nhà không biết ra sao..Nhiều khi,có lần anh không làm theo lời thằng chủ phòng,bị nó đánh cho chảy máu,trật khớp ,đau quá mà chẳng khóc được..Chỉ nghĩ đây là cái nhân quả mình gây ra phải chịu thôi biết làm sao được.."
Lão vừa nói vừa rót từng ly rượu rồi nốc ực một cái vào cổ họng như thể quên đi những gì mà đã từng phải chịu đựng. Em nhìn mà thấy lão đáng thương hơn đáng trách,âu cũng là cái trớ trêu của số phận chứ biết làm sao được.Nếu đặt mình vào tình cảnh lúc đó,liệu có mấy ai đủ bình tĩnh để suy xét hành động nào là đúng sai.Có chăng là tùy vào trái tim và cái đầu lúc đó mách bảo mình nên làm gì,nên khóc,nên chạy đi,nên đứng yên trách móc chửi bới..,hay nên hành động như lão đã từng làm..Em thì không tung hô hành động của lão là đúng mà cũng chẳng lên án điều gì là sai.Phàm đã là con người,thì ai cũng sẽ có lần mắc lỗi lầm,quan trọng là sau đó lương tâm mình cảm thấy thế nào,liệu có thanh thản ,nhẹ nhõm hơn,hay sẽ lại sống trong quá khứ,ân hận cả cuộc đời sau này..

."..Thế từ hồi ra tù đến giờ,anh đã gặp lại vợ con chưa..?"

Em vừa nói xong thì đột nhiên khuôn mặt lão biến sắc,chẳng còn trầm ngâm như lúc đầu nữa mà thay vào đó,những giọt nước mắt bắt đầu ứa ra hai bên khóe mi. " Có lẽ mình nói gì sai rồi chăng?.." em chột dạ khi nghĩ lại điều em vừa hỏi,có khi em vừa động vào nỗi đau lớn nhất cuộc đời lão..đó là đứa con.. ..

" Đợt anh vừa ra tù được một ngày thì ngay ngày hôm sau,anh bắt xe về nhà thăm nó..Nó vẫn ngoan lắm,giống thằng bố nó,ở nhà vẫn học sinh giỏi,nó còn bắt a hứa mua cho nó cái xe khi nào nó vào đại học.."
Vừa nói lão vừa khua chân múa tay đúng kiểu một ông bố đang hãnh diện khi khoe về con mình.Em nhìn mà cũng cảm thấy vui vui,có lẽ từ đầu lúc nhậu đến giờ,đây là lúc vẻ mặt mãn nguyện nhất..nhưng về sau,bất giác nghĩ lại,em cứ có cảm giác như mọi chuyện không phải như vậy,dường như những giọt nước mắt kia chẳng phải là những giọt nước mắt của hạnh phúc.....

" Cái xã hội bây giờ,mọi người nhìn vào một hướng theo số đông. Mọi chuyện dù đúng hay sai chẳng còn quan trọng,chỉ cần đám đông nhìn nhận nó đúng thì nó là đúng,mà nó sai thì sẽ như vậy,chẳng ai có suy nghĩ riêng của mình.Vậy nên đôi khi những thằng ra tù như anh giờ muốn bắt đầu lại,xin đi làm một chỗ nào đó cũng khó,mọi người chỉ cần biết anh đã từng vào tù là sợ hãi tránh xa,chẳng ai nhận cả.."
Lão mở nắp chai rượu ra,rót ra hai cái ly đầy,đưa em 1 cái rồi lại nói tiếp :..

" Mà thôi kể ra cũng phải,ở cái thời đại bây giờ,mọi người bon chen lăn lộn để kiếm tiền đã đủ mệt rồi,còn ai đi quan tâm đến những thằng vào tù ra tội như anh làm gì cho mệt chứ. Vào tù thì là thằng ăn trộm,thằng giết người,cái quy luật đấy bao đời nay thì cũng chẳng trách ai được.."

Nghe xong câu lão vừa nói,em chợt bất giác bật cười vì cái sự thật quá đỗi là đúng của nó. Đúng đến mức tàn nhẫn cho những ai muốn quay đầu lại với xã hội,muốn làm lại mọi thứ từ đầu. Phải chăng câu nói của người xưa " đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại " chỉ đúng với ngày trước,còn bây giờ thì....
Nhìn lão ngồi nhìn xa xăm vô định ra phía ngoài quán mà em thấy thương quá. Một người đàn ông ở cái tuổi này,đáng lẽ ra mọi thứ đã đuề huề,công danh sự nghiệp,gia đình ổn định,nhưng còn lão thì,tất cả những gì lão có lúc này là đôi bàn tay trắng,không bạn bè,gia đình,có chẳng chỉ là vài đồng tiền lẻ cùng bao thuốc đốt dần để quên đi cái trớ trêu của cuộc đời.Có lẽ cuối cùng cái sự nghiệt ngã của số phận đã chiến thắng. Đang suy nghĩ mông lung,bất giác em nhìn theo hướng mà lão nhìn...

..và ở đó là một gia đình đang tổ chức sinh nhật... ...

...Phải rất lâu sau ngày hôm đó em mới có cơ hội được gặp lại người đàn ông đấy.Cũng là một cuộc hội ngộ khá thú vị và bất ngờ. Nhưng điều mà làm em nhớ mãi không phải là buổi gặp lại lão,mà là ngày hôm sau buổi nhậu,em tình cờ gặp thằng K,anh em lâu ngày không gặp kể từ vụ nó cứu em hôm bị phát hiện con M đến giờ,ngồi nói chuyện trên trời dưới biển,em kể cho nó nghe về lão thì mới biết là thằng K đợt lâu rồi mới chuyển đến nhà thằng bạn thân trọ gần nhà khu lão từng sống hồi trước,mà giờ chỉ có vợ và thằng con lão ở. Thảo nào thằng cu nghe một hồi xong nói luôn là:
" Ôi zời,thằng cha này em còn lạ gì,cuối tuần éo nào đến thăm con chả bị thằng con với con vợ chửi bới đuổi về "...Em nghe xong chẳng nói được lời nào...cũng chẳng biết phải nên nghĩ điều gì nữa..tự nhiên mọi thứ thấy trống rỗng đến vô vọng... ..

Thật đúng là,sau này dù con cái có như thế nào,thì người bố,mẹ luôn luôn chẳng bao giờ oán trách con mình nửa câu..Đối với họ,mỗi đứa con chưa bao giờ là trưởng thành.Có thể về sau này,khi ra ngoài va chạm với đời, bon chen với xã hội đến đâu thì khi về nhà mỗi đứa con lại là những đứa trẻ trong mắt bố mẹ.Và điều này sẽ chẳng bao giờ thay đổi được cho đến khi một ngày nào đó,bố mẹ đã già,những đứa con ngồi cạnh họ trước lúc họ ra đi.Trong cái giây phút thiêng liêng mà ngắn ngủi đó,tất cả mọi kỷ niệm từ khi mới sinh ra chợt ùa về..và bố mẹ nói một câu mà chẳng bao giờ đứa con có thể quên được.. "..Dù con có như thế nào,thì con vẫn luôn là con của bố mẹ.." ..

...Mỗi người đều có quyền lựa chọn một con thuyền số phận cho riêng mình.Hãy chọn thế nào mà đừng để tổn thương đến những người mình yêu quý.Rồi sau khi chọn xong thì hẵng chèo lái nó, vượt qua sóng gió đưa tất cả những người thân yêu đi về cái đích cuối cùng của cuộc đời. Đến khi một lúc nào đó,chiếc thuyền chạm vào vạch đích,nghoảnh nhìn lại quãng đường mình đã đi,ta chỉ mỉm cười mãn nguyện vì đã sống một cuộc sống hạnh phúc,một cuộc đời đáng để sống...
Quote:
Trên đây là phần 12 cũng là 1 kỷ niệm mà em muốn kể cho các bác nghe nhưng chưa có dịp viết.Phần này khác với các phần trước là ko có M hay về nghề vệ sĩ của em trong câu chuyện này. Tất cả phần này em nhớ lại và kể một câu chuyện về một buổi được nghỉ làm và đi nhậu với cách đây khá lâu rồi.Đấy là lần gặp một người mà từ hồi đi làm đến h,đem lại cho em nhiều điều học được về đời,về cuộc sống.Em mong mọi người đọc xong phần này,mỗi người có lẽ sẽ rút ra cho mình được một điều gì đấy.Và như thường lệ,các bác thấy hay thì tích cực nhé.
Em bay đi đây.

Phần 11 : Mưa Phùn



Dạo này gần đây,em có nhận được một số câu hỏi của các bác hỏi về nghề vệ sĩ,hỏi về đào tạo cũng như chế độ tập luyện thế nào.Cũng có một số bác tham khảo ý kiến em là có nên theo nghề vệ sĩ không.Có quá nhiều câu hỏi nên em không thể trả lời hết được,nhưng nếu các bác muốn nghe lời khuyên,thì đáp án của em là " Không nên " tí nào các bác ạh.Vì khi các bác bước chân vào con đường vệ sĩ như em,các bác sẽ hiểu thế nào gọi là cô độc,sẽ không bạn bè,không người thân,người yêu bên cạnh.Quanh các bác sẽ chỉ có ông sếp và cái vô lăng thôi,thế nên nhiều khi muốn có ai đấy bên cạnh cũng chẳng được.Như em những ngày đầu cũng cảm thấy chán nản lắm,nhiều khi muốn bỏ quách cái công việc này đi kiếm việc khác nhưng rốt cuộc lại chẳng được.Cứ mỗi ngày cố tự nhủ mình rồi sẽ quen dần thôi,đến khi trở thành gã cô độc lúc nào không hay,đến bây giờ chắc chỉ cần có bao thuốc bên cạnh là cũng đủ để lấp đi khoảng trống rồi.

" Sáng mai 8h qua nhà đón em nhé"


Con M vừa nói nó vừa nhìn vào gương đánh son,nó còn chẳng thèm nhìn về phía em.Em thì cũng kệ mẹ,quen với kiểu của nó rồi nên cũng chẳng nghĩ nhiều.Chỉ điều duy nhất em thấy lạ mà đến giờ em vẫn chưa hiểu được là lần éo nào đi bar về gần tới nhà cũng lôi son ra đánh ,về thì nửa đêm nửa hôm,có ai ngắm đâu mà đánh làm éo gì nhỉ =.=".Nhiều lúc cũng nghĩ là mỗi người đều có lúc này lúc kia " điên " 1 tí nên có thể là bình thường. Nhưng ngẫm một lúc,suy đi tính lại em lại thấy ko phải,con M này nó còn điên nhiều chuyện lắm nên cũng có bất ổn về tâm thần cũng nên..Cứ nghĩ thế em lại thấy hơi rùng mình..+.+Đêm lạnh,nằm trằn trọc mãi không ngủ được.,quen thói đưa tay ra đầu giường với lấy bao thuốc mà quên mất thuốc em hút hết từ lúc chiều,thế là lại càng khó ngủ.Nằm lăn lộn một lúc thì chuông báo thức cũng reo 6h,thế là lại lục đục dậy tắm,mặc quần áo chuẩn bị qua đón nó.

Đường hôm nay tắc quá,chẳng hiểu cái xe nào bị chết mà cứ xếp 1 hàng dài chờ đợi.Cái thằng hề để trước vô lăng thì cứ cười như kiểu trêu ngươi.Đang loay hoay bon chen thì trời bắt đầu đổ mưa,cứ tí tách từng hạt rơi dần dần rồi bất chợt rào một cái,dân tình đang mải chen lấn thì cuống cuồng bật cốp lấy áo mưa mặc,làm đường đã tắc nay còn tắc hơn .Em nghĩ trong đầu " lại đến đón nó muộn kiểu này thể nào cũng bị nghe bài ca không quên rồi ",vừa mới dứt suy nghĩ thì điện thoại rung luôn : 

" Ông tướng ở đâu đấy,nhanh lên ,em hôm nay có việc gấp đấy."

Nghe cái giọng nó gào qua điện thoại làm em cảm tưởng như đang nói chuyện với rồng lửa,khủng long hay cái gì đại loại hung dữ như vậy.Chẳng biết bao giờ nó mới sửa được cái giọng chua ngoa này thành cái giọng dịu dàng nữ tính,chứ cứ đà này thì chắc chẳng ma nào thèm ngó tới.@@ Gào thét qua điện thoại như cháy nhà là thế,vậy mà khi em đến đón nó thì nháy máy mãi 4,5 lần,đợi một lúc mới thấy nó bò từ cầu thang xuống.Nhìn nó vừa bò vừa nhắm mắt là em biết con này nó mới ngủ dậy,chuẩn bị vội,thế mà nó hò hét như đúng rồi làm em xoắn hết cả chân nhấn ga tới chỗ nó.

" Hôm nay đi đâu đây hả sếp? "

" Anh chở em vòng qua RY mua tí đồ,rồi em đi sinh nhật bạn luôn.Chiều 4h qua đón em "


Vừa nói nó vừa ngáp như nghiện lâu năm,em nhìn mà chán hết cả người. Không hiểu nó có phép lịch sự hay ko mà ngáp còn chẳng thèm che miệng,hay nó nghĩ em không phải là người lạ nên ko phải làm thế nhỉ =.=

" Tối qua em không ngủ à mà ngáp to thế.Amidan dạo này lớn phết nhỉ "

Em vừa kịp dứt lời thì nó nhào ra véo em 1 cái rõ đau làm em cứng họng chẳng nói được gì.Thôi thì đành kệ,người em lắm vết nó véo lắm rồi,vệ sĩ mà cứ như thú nhồi bông,thích bấu véo,đá đít là quyền của nó,thể nào rồi cũng đến một ngày tức nước vỡ bờ,có thể đó là ngày cuối em đi làm,em sẽ cho nó biết thế nào là đi xe căng hải về nhà..
Lòng vòng một lúc đưa nó ra RY mua đồ rồi chở qua nhà bạn mà cũng gần 11h giờ trưa. Đến nơi thì nó kêu là còn sớm quá,bạn nó chưa đi bay về.Em nghe xong cũng ko hiểu lắm về đời sống sinh học của bọn bạn con M. Ai đằng bay suốt từ đêm qua tới sáng nay mà còn cố lết mời bạn bè tổ chức sinh nhật,sức heo à mà sao khỏe thế không biết.Chẳng bù cho con M,dù bay cao đến đâu nhưng cũng phải ngủ một giấc.Nghĩ mà em thấy thương thay cho thằng vệ sĩ của con bạn M,chắc giờ thành cái xác khô rồi cũng nên.
Vừa chở con M ra ăn phở được một lúc thì con bạn kia í éo gọi,thế là từ M ăn chậm nhỏ nhẹ hóa thân thành M lợn với tốc độ hút bát phở hơn cả máy hút thông cống ( gần 7 phút cho bát phở tái gầu ) ,em thì cũng quen với cảnh tương này rồi nên cũng ko phản ứng gì,chỉ buồn cười mấy đứa phục vụ cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn con M mà há hốc cả mồm.

" Anh đi đâu thì đi đi nhưng nhớ đúng 4h qua đón em nhé,ko lỡ việc đấy"

Con M vừa nói vừa cầm một đống túi đồ bao gồm cả quà vừa nãy nó mua.Trông cái bộ dạng tất bật của nó mà em tự nhiên nghĩ nếu con này mà đi làm osin chắc được việc lắm :3 Còn mấy tiếng đồng hồ chẳng biết làm gì nên em lại lượn lờ ra mấy khu TVV ngồi cafe.Ở đây có một quán cafe em khá thích là CFT,tuy chỗ ngồi không đẹp như mấy quán cafe sang trọng khác,chỉ là ngồi ghế nhựa,phản ngoài vỉa hè,nhưng cái không khí ở quán này đúng là khó kiếm được một nơi nào như thế ở HN. Nó mang một nét gì đấy hoài cổ,từng trải của một quán cafe lâu đời,ngồi ở đây nhìn ra ngoài đường,nhìn mọi người qua lại, cảm thấy dường như mình đang đứng ngoài cái sự bon chen,bộn bề,hối hả của cuộc sống. Khi uống cafe vào những lúc rảnh rỗi như thế này,thông thường em chỉ gọi cafe nâu cùng vài điếu thuốc,vậy là đủ để đắm mình vào cái không khí yên bình của một góc cafe nhỏ giữa lòng HN .
Ngồi suy nghĩ miên man,rồi lại vác lap ra ol voz được một lúc thì cũng đến 4h chiều,thế là lại ra lấy xe đi đón con M. Đến nơi định gọi bảo nó xuống thì nó đã gọi trước,bảo anh để xe đâu rồi lên nhà con bạn em luôn có việc gấp. Nếu tầm này mà là tối hay đêm thì chắc em sẽ cuống cuồng phi thân lên xem có chuyện gì,nhưng tầm này lại chiều nên em thừa biết có cái gì đang đợi phía trước.Vậy nên em cứ từ từ đỗ xe,châm điếu thuốc hút hết rồi mới chạy lên xem .Theo kinh nghiệm của em mấy năm trong nghề thì xảy ra 1 trong 3 trường hợp sau,một là lên đỡ cho nó rượu,hai là quân sư đánh bài,3 là xem lại 1 trong 2 điều trên.
Lúc chạy lên thì đúng như em dự đoán,cả bọn con M đang ngồi làm thần bài với nhau.Vừa thấy em một cái là con M chạy ra víu luôn lấy tay rồi bắt ngồi làm quân sư cho nó.Em thì từ trước đến nay không thích mấy trò cờ bạc lắm nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần mà đã chơi thì rất là đỏ,chắc cũng vì thế nên cứ lúc nào đánh bài là y như rằng M nó phải lôi em vào bằng được.
Nhìn bộ dạng của cái M, tóc tai thì bù xù mà mồm miệng thì gào thét loạn xạ thì em đã biết đây là điển hình của một con bạc đang thua tiền khát nước.Bao nhiêu đồ sáng nay đi mua mà giờ đang nằm bên phía con bạn M hết,thằng vệ sĩ con kia thì cười đười ươi gặt lúa.M nó quay sang bảo em :

" Anh trong ví có bao nhiêu tiền thì vứt ra đây em vay hết,tối về em trả "
" Wtf??..=.= " Vừa nghĩ em vừa rút ví ra đưa cho nó,vì nếu không đưa thể nào nó cũng mè nheo em cả ngày,chưa kể về nhà có khi còn bịa chuyện mách lẻo tội em với ông sếp thì xong.

" Đây cầm đi,cả nhà cả cửa của tôi đấy,thích chưa? "
Em cố ý nói kháy nó để nó biết đường mà ngại không dám cầm,nhưng ai ngờ em đánh giá sai con này. Nó biến hình thành con bạc khát nước mẹ nó rồi,thấy em đưa tiền là cười phớ lớ rồi cầm vứt toạch ra một cái kêu " Allin " làm em đứng hình mất mấy giây @@ cả tháng làm việc chăm chỉ của em mà giờ nó ném sao cứ như giấy vụn thế :(
Nhưng dù sao thì đúng là trời thật không phụ lòng người......cả tháng lương của em cũng bay nốt ngay ván sau đó..
Lúc này,em tiếc ngẩn ngơ quay sang nhìn mặt con M thì thấy nó chuyển hóa thành giai đoạn con Quỷ khát máu rồi.Mắt nó long sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống bất kì ai dám cả gan trêu nó lúc này,em nhìn còn thấy sợ nên im luôn cũng ko dám ho he gì...

" Mẹ nó chứ,cô xem tôi thua từ đầu đến giờ là bao nhiêu,lấy máy tính cộng ra rồi tôi đặt nốt ván cuối bằng số tiền đấy "

Con bạn M nghe xong cái mặt nó như bắt được vàng,rồi nó bảo thằng vệ sĩ bấm xem bao nhiêu tiền.Em thật cũng éo hiểu thể loại bạn bè này là gì nữa các bác ạh. Bạn bè gì mà sát phạt nhau như bọn cờ bạc chuyên nghiệp thế,hay nhà bọn nó giàu nên tình bạn giảm xuống theo tỉ lệ nghịch nhỉ..=.=

" Mà cô hết tiền rồi còn chơi cái gì nữa,có đủ mà đặt tiếp ko đấy "

M vừa nghe xong quay sang nói luôn bảo em đưa chìa khóa xe ô tô cho nó. " @!$#%*^% ,nó bị điên mà đi đặt xe àh"

" Thôi em dừng đi,có gì thì hôm nào đánh gỡ sau,bây h mình về thôi.."

Em còn chưa kịp hết nửa lời thì con M nó quay sang lườm em kiểu dạng như là " Bà đang điên đấy,mày thử cãi xem có nghỉ việc ko " làm em đành đưa chìa khóa cho nó..

" Tôi hôm nay quên thẻ vứt ở nhà,tiền mặt h ko có ở đây,cô cứ đánh ván này đi,tôi thế chấp tạm cái xe,nếu thua mai sang đưa tiền lấy xe sau .."

Chắc nhìn mặt con M nói nghiêm túc quá nên con kia mới đồng ý đánh ván cuối.Bài lần lượt được chia ra,sau một hồi nặn nọt đủ trò thì con M được đôi JJ.Nhìn xong bài M nó sướng quá ngửa luôn cho con bạn kia xem trước.Con kia cũng chẳng phải vừa,nó với thằng vệ sĩ nó cũng rặn ra được con A9. Thằng dearler bắt đầu chia bài.

3 con đầu : 278

Tất cả nín thở hồi hộp theo dõi,không khí lúc này căng như dây đàn. Cả con M lẫn con bạn nó lẫn thằng vệ sĩ đều im lặng,còn riêng em thì cũng lặng im nốt..

Tiếp theo : Q

Mặt con bạn M bắt đầu biến sắc,còn con M thì cười phớ lớ như kiểu sắp thắng đến nơi,nó đang định đưa tay ra khua tiền về thì :

Con cuối : A

" Xong ,mọi thứ đã chính thức sụp đổ " Em chán nản quay sang con M thì thấy nó cũng thất thần không kém,con bạn M cười ha hả nói " Đôi JJ ăn thế nào được đôi AA,thua là phải rồi " làm em chỉ muốn đấm vào mặt nó một cái,bạn thì như thế này thì bạn bè làm gì cho mệt

Tiền thì hết,xe thì cũng chẳng có mà đi.Hóa ra cái ý tưởng ban đầu lúc sáng là hôm nào để con này đi xe căng hải mà giờ đã được thực hiện,nhưng em không nghĩ là lại phải làm việc đó cùng nó ngay lúc này..T.T Lúc đi về,lục hết túi nọ đến túi kia,cả trong áo vest thì vớ được tờ 20k.Bảo con M là đi xe bus thì nó không chịu,nào là em sợ mùi người,em sợ chen chúc này nọ,hay là gọi taxi rồi về trả tiền sau.Em thì chán chẳng thèm nói nhẹ với nó như mọi khi nữa,chỉ bảo là không lên thì đi bộ về,chứ giờ mà đi taxi về gặp ông bố mà hỏi xe ô tô đâu thì chết cả lũ,thế là nó lại lóc cóc lên xe bus..

Chẳng hiểu đây là lần đầu hay lần mấy nó đi xe bus mà cứ như người ngoài hành tinh,nhìn nó lủi thủi chui xuống góc đứng,hai tay vịn cả bám trên cả bên dưới khép nép trông rõ tội.Cũng may là hôm đấy xe bus cũng ko đông lắm,chỉ không còn chỗ ngồi chứ chỗ đứng thì vẫn thoải mái.Mấy lần xe bus phanh,con M đứng ko quen toàn ngã nhào ra trước đập mặt vào lưng em.Đấy là lúc lên nhanh trí đứng trước đỡ nó,chứ nếu không có em thì chắc nó mất đà lao từ cuối xe ra đầu xe rồi.Cứ kệ nó, hàng ngày nó tiểu thư quen rồi,lần này cho nó biết thế nào là cuộc sống bon chen cho nó hiểu,vậy cũng tốt." em nghĩ thế tự nhiên thấy vui vui,mong sau lần này nó thay đổi được chút ít thì tốt.Mà cái này cũng do nó tự gây ra chứ ai gây ra đâu,tham thì thâm, câu này lúc nào cũng đúng cả...=.=

Xe bus dừng ở điểm đến cách nhà nó một đoạn khá dài,hai đứa lại đi xe căng hải tiếp.Con M ngày thường bay nhảy chơi bời không chịu tập thể dục bao giờ nên đi một đoạn đã thở dốc đòi nghỉ.Em chẳng biết làm thế nào đành châm điếu thuốc cho nó ngồi nghỉ một lúc vậy,trời lúc này cũng bắt đầu có hạt mưa rơi nhẹ....

" Sao lúc nào anh cũng hút thuốc được thế,không sợ chết sớm à "

Nó vừa nói vừa thở hắt ra mệt nhọc,còn chẳng thèm nhìn vào mắt em. Em cũng kệ chẳng thèm trả lời,châm điếu thuốc cho ấm người đã.

" Hay tí chàng cõng em đi,em mệt quá,đi không nổi đâu.. "

" what?? ,mình vừa nghe nhầm gì à o.o Mẹ,đã mệt thì chớ còn vác con lợn này lên vai thì vỡ cả xương sống, @@"...vừa nghĩ vừa há hốc mồm thế nào mà em rơi cả điếu thuốc..

" Em bị ảo tưởng phim Hàn Quốc à,tưởng anh khỏe lắm chắc.Cố tự lết đi rồi về anh pha nước chanh cho mà uống .."

Mặt nó nghe xong không nói năng gì,lẳng lặng đứng dậy cởi guốc đi tiếp,còn chẳng thèm đợi ai cả. Nó cứ đi được một đoạn lại dừng lại thở,mưa thì mỗi lúc một to hơn... Em thì đi sau cứ thấy lạ là sao nó nhanh mệt thế,cũng hơi lo lo sợ nó bị làm sao,vội vàng chạy lên trước thì thấy mặt với môi nó tái nhợt như xác chết..+.+

" Thôi được rồi,,khoác cái áo anh vào rồi lên từ từ thôi ,mấy vết thương ở lưng anh hôm nọ chưa lên da non đâu.. "
Con M nghe xong mặt tỉnh bơ chẳng nói gì lẳng lặng dừng lại,khoác áo vest của em trùm lên đầu cho khỏi ướt rồi leo lên lưng em như vốn dĩ em là thằng nô tì của nó.=.= Em thề là lúc đấy nhìn mặt nó em mới ân hận vì câu nói vừa xong của mình " Mẹ, giờ đúng là há miệng mắc quai,vừa ăn hành lại bị hạ thấp nhân phẩm =.=.."

" Chàng đã từng cõng em nào thế này chưa?"


"Rồi,anh đây không thiếu nhé.."

" Lại chém, chắc toàn con trai chứ gì,em biết thừa..."

Nói xong nó cười y như cái thằng vệ sĩ con bạn vừa nãy,đúng kiểu " đười ươi gặt lúa ".Em thì cay mặt nhưng vẫn cố nhẫn nhịn để không hất con lợn này xuống đường,nếu mà đứa khác chắc em hất trong vòng 2 nốt nhạc rồi. Đi được một đoạn thì trời mưa phùn nặng hạt hơn,ướt đẫm hết tóc,rồi chảy dài xuống mắt làm em đôi lúc chẳng nhìn được đường . Mãi một lúc sau thì mới tới nơi,quay sang bảo nó xuống về đến nhà rồi thì thấy nó chẳng nói gì.Lúc này em mới để ý là người nó nóng như hòn than." bỏ mẹ,chắc bị ngấm lạnh sốt rồi ",nghĩ thế,em tức tốc bấm chuông rồi chạy vào nhà đưa nó lên phòng. Đặt nó lên giường,vội gọi ngay bà giúp việc lên thay quần áo không để lâu ngấm nước mưa ,còn em thì chạy xuống lấy thuốc cho nó..
Đưa nó uống xong thì trời cũng xẩm tối,thế là lại cuốc bộ ra đầu ngõ bắt xe ôm đi về sau khi vay bà giúp việc 50k.Về đến nhà trong bộ dạng ướt như chuột lội,mệt mỏi,hơi choáng váng vì dầm mưa.Em vội đi tắm rồi phi thân lên giường ngủ luôn còn chẳng thèm ăn tối.Ngủ đến nửa đêm giật mình tỉnh dậy thì thấy tin nhắn con M nó nhắn từ lúc 12h đêm..
Quote:
Em ngủ mãi từ tối mà giờ mới dậy,đau đầu quá.  Sr chàng hôm nay vì em mà phải cõng như trong phim Hàn :3 nhưng mà lần đầu được cõng nên em vui lắm haha.. Anh về nhớ ăn gì đi rồi hẵng ngủ biết chưa,ai ko ăn là thành con nhợn nhé ;. Chúc a ngủ ngon và mơ đến M xêh đẹp đấy :x. Ah mà quên là số tiền em vay cứ tạm thời cất vào ngăn kéo đi ,sang tháng em mới xin trả anh sau được,giờ em chỉ còn tiền chuộc xe thôi,đừng buồn nhé chàng vệ sĩ đặc biệt của emmm :x

Em đọc xong tin nhắn của nó nửa đêm thì cái mặt ngẩn đơ ra một lúc,chẳng biết phải nghĩ gì nữa vì coi như tháng lương của em đang ở trong động quỷ rồi,không biết ngày nào mới quay lại,thôi thì cứ dần rồi tính vậy. Nghĩ xong em lại nằm mê man trong giấc ngủ của một ngày đi thật mệt mỏi và đặc biêt...

Quote:
Trước tiên là em xin có đôi lời xin lỗi các bác về sự chậm trễ của phần này cũng như em lỡ thất hứa mọi người một thời gian dài . Dạo này gần đây có nhiều chuyện xảy ra,công việc nhiều hơn trước và không cố định nên em hầu như ko có thời gian ol nhiều để post cũng như viết phần mới. Phần 11 này em viết ra từ rất lâu rồi mà giờ mới có dịp post ra đây. Dù sao thì nếu có thời gian rảnh,em sẽ vẫn cố gắng viết tiếp các phần mới để các bác đọc. Chúc các bác một buổi tối tốt lành.và cho em xin cái phản hồi tích cực phần này nếu các bác thích 

Chap 10 : Ngày hội ngộ


Em theo nghề này tuy được khoảng thời gian ko dài,nhưng nhờ nó cũng trải qua nhiều chuyện,gặp nhiều người,có thêm nhiều kinh nghiệm về cuộc sống,về cuộc đời.Trong mỗi người,đều nhìn cuộc đời bằng các lăng kính màu sắc khác nhau,có người màu hồng,người màu cam,người thì màu đỏ,màu nâu..chẳng ai giống ai cả. Nhưng nếu một lúc gặp chuyện nào đó,tình cờ các bác bỏ các lăng kính màu sắc ra.,thì các bác sẽ thấy cuộc đời đều giống nhau vì cùng tồn tại 1 màu trong nó..đó là màu đen.Dù nhiều hay ít thì màu đen luôn hiện hữu,luôn sống ở những mặt trái của xã hội,của cuộc đời mỗi người,chỉ khác nhau là các bác nhận ra lúc này hay lúc khác thôi.
...
". Giờ này về nhà chắc cũng chẳng ngủ được nữa,hay là qua nhà bọn nó nhỉ,cũng lâu quá rồi..."
Vừa nghĩ,em vừa vớ lấy bật lửa châm điếu thuốc cho tỉnh táo. Ngậm điếu thuốc trên môi,nhìn từng làn khói tỏa ra lan đều trong không gian se lạnh của mùa đông mà em cảm thấy yên bình quá. Đôi khi những lúc như thế này,thả lỏng suy nghĩ một tí cũng tốt,đâu phải lúc nào trong cuộc sống cũng phải gồng mình lên đâu,đôi khi cứ bất cần một chút cũng hay,có như thế mới hiểu được giá trị của cuộc sống,của bản thân mình.Cũng như em,sống cô độc một mình nhiều thành quen,chẳng có nhiều bạn,cũng ko có ai để tâm sự mỗi khi gặp chuyện,vì thế nên nhiều khi mệt mỏi lại tự cho phép mình thả lỏng để " phiêu " một chút.Có chẳng chỉ đơn giản là châm điếu thuốc,uống ly rượu,ngồi nghe bản jazz yêu thích là cũng đủ phần nào rồi.Mỗi lúc như thế đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không biết mải suy nghĩ mông lung hay do mệt quá mà em đi quá ngõ nhà chị em nó từ lúc nào. Lâu rồi chưa đến còn chẳng nhận ra được đường nữa,cái gì cũng thay đổi,cái gì cũng khác.,ngay cả cái quán vịt em từng mua cũng trở thành chỗ sửa xe máy rồi .." Chẳng biết còn sớm thế này chị em nó đã dậy chưa nữa "..Càng nghĩ em càng cảm thấy sốt ruột xen lẫn hồi hộp,có lẽ cũng do một phần đã lâu rồi ko gặp chị em nó,một phần em đang nghĩ không biết khi mình đến bất ngờ thế này,chị em nó sẽ cảm thấy như thế nào . Hai cảm giác ấy cứ đan xen vào nhau rồi mạnh dần lên làm em bước nhanh hơn.,đến khi đứng trước cổng nhà trọ chị em nó rồi thì lại chẳng muốn vào  chắc do còn sớm quá nên em cũng hơi ngại,chỉ sợ giờ này bọn nó vẫn đang ngủ,em đến lại làm chị em nó thức giấc.
Tìm ai đấy "
Đang lưỡng lự ở trước cổng nhà trọ thì có tiếng nói vang lên sau lưng.Em quay lại thì thấy một thằng cha bụng phệ,người đeo đầy xích tầm gần 40 đang hất hàm hỏi mình. Em đoán chắc thằng này là chủ cho thuê phòng nên nói luôn.
Em đang tìm hai chị em trong này,có đứa em gái bán bánh mỳ trọ ở đây,chị tên là P ấy "
Vừa nói xong thì lão bụng phệ mặt hằm hằm nhìn thẳng vào em. Thề với các bác là lúc này em bắt đầu hơi khó chịu về thái độ của lão phệ rồi,nhưng vẫn giữ mặt bình tĩnh xem lão nói gì.
" Àh,có phải có con chị làm đĩ đúng ko? hai con đấy nó mấy hôm nay chưa về rồi,tao cũng chẳng biết bọn nó đi đâu nữa,chắc hết tiền nên chết cm nó đâu rồi cũng nên."
Cái Đm,Thằng già vừa nói vừa cười mà em nghe xong chỉ muốn nhảy vào đạp cho mấy phát vào mồm. Nếu không phải qua mấy vụ em học được cách kiềm chế với cả chị em nó còn trọ ở đây thì giờ này chắc thằng phệ đã gãy hết cả răng rồi. Dù điên lắm rồi nhưng em vẫn cố kìm lại hỏi nó xem thế nào
Thế anh có biết chị em nó đi đâu rồi không "
" Tao quan tâm đến bọn nó làm cái l gì,tiền nhà thì éo trả,tao là cái nhà chứa cho chúng nó à.Mày gặp nó thì bảo luôn là hôm nay éo đóng thì tao quăng hết đồ cho cút ra ngoài đường."
Nhìn cái thằng già quát nổi hết gân guốc ở cổ mà em cảm thấy thật đúng là chẳng ra gì. " Ờ thì đúng là ở nhà trọ của ông thì phải trả tiền,nhưng có lúc người ta chưa có tiền đóng thì có nhất thiết phải như thế không? Xích chó trên người ông thì éo thiếu mà sao tình người nó lại khó kiếm đến thế,cả cái khu chục phòng cho thuê này của ông thì thiếu éo gì tiền mà đến mức ép người khác vậy.,đằng này ông cũng biết rõ chị em nó hoàn cảnh thế nào mà còn hành xử thế.". Vừa nghĩ em vừa nhìn cái bóng thằng già tham tiền đi về phía nhà nó.Thật đúng là, em gặp nhiều loại người rồi,nhưng có lẽ loại này là loại người mà em ghét nhất. Sống mà lúc nào trong đầu cũng chỉ biết đến tiền thì thà biến mẹ thành con lợn đất đi cho nhanh.Càng nghĩ càng thấy chán,hôm nay qua lại chẳng gặp chị em nó nữa, " bây giờ chị em nó đang ở đâu,mấy ngày qua nó sống thế nào..vv" hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra trong đầu em như ong vỡ tổ. Một phần không hỏi được,một phần vì lo không biết bọn nó đang ở đâu nữa., "hay chính thằng già đuổi chị em nó ra ngoài ". Cứ nghĩ đến đấy em lại cảm thấy thương chúng nó hơn,đành quay lại xe thử đi loanh quanh khu này xem sao,biết đâu lại gặp chúng nó ngồi ở đâu đấy.
Đi lòng vòng một lúc không gặp,hỏi cũng không ai nhìn thấy hai chị em nào lang thang ở khu này mấy hôm nay cả.Em càng sốt ruột hơn,đi tìm từ sáng đến gần trưa,hỏi mấy nơi đều nhận được cái trả lời là lắc đầu,em thật sự chẳng biết làm thế nào nữa.,đang chán nản thì em sực nhớ ra chỗ bán bánh mỳ cũ mà con bé hay ngồi.Từ lâu rồi, M nó ko thích vào club gần đấy nữa nên em cũng ko qua chỗ đó." Ở gần club có mấy nhà hoang hay chị em nó vào đấy ". Nghĩ đến thế,em vòng xe phóng qua luôn,đến trước club,em chạy ra ông anh xe ôm hỏi xem mấy hôm nay có thấy con bé bán bánh mỳ không thì ông ấy bảo ko thấy,cũng đang lo ko biết mấy ngày nay nó đi đâu mà ko bán.
Em lại quay ra chỗ mấy cái nhà hoang,lao chạy lên tìm cả 3 tầng cũng không có. Nhìn xung quang căn nhà hoang có mấy cái chiếu với kim tiêm của bọn nghiện vứt lăn lóc,em cảm thấy nản quá các bác ạh,ko biết phải đi đâu để tìm chúng nó nữa. Thất thểu đi xuống dưới ra xe,vừa đi vừa châm điếu thuốc mà chẳng suy nghĩ được gì cả.Đang mông lung thì bất giác,em nhìn thấy một căn nhà hoang nằm tách xa so với dãy nhà hoang em đang tìm.Căn nhà bỏ hoang đang xây dở tầng 4 với những thanh sắt đua nhau đưa ra như lô cốt.,chỉ duy có cánh cổng với hàng rào sắt nhọn được hoàn thành. Khá cao và cỏ mọc um tùm,cây dại leo bám gần như sắp kín cả cánh cổng. Ban đầu,em không nghĩ là cánh cổng này chị em nó trèo qua được vì đối với một người khỏe mạnh đã khó chứ đừng nói là con gái,cổng cao không có chỗ đặt chân luôn . " thế này mình còn khó trèo chứ đừng nói là chị em nó trong đây "..Nghĩ vậy,em cũng không định vào bên trong xem thế nào,em đứng nhìn một lúc rồi quay ra xe thì nghe thấy tiếng gọi:
Anh Bốp ".
Đến tận bây giờ,khi vừa gõ vừa nhớ lại lúc đấy,em vẫn chẳng thể quên được cảm giác bất ngờ thế nào khi nhận ra giọng con bé bán bánh mỳ đang gọi mình .. Dường như lúc đấy khi biết đúng là nó,em vội vàng leo vào bên trong chạy thật nhanh lên tầng nơi nó gọi.Lên đến nơi thì cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt em là 2 cái chăn và cái chiếu trải giữa phòng,bên cạnh là túi bánh mỳ có vài ba cái đang ăn dở.Căn phòng chưa hoàn thiện,2 bên cửa sổ vẫn là xi măng ko có cánh nên gió thốc vào lạnh buốt đến gai người.Vậy mà hai chị em nó vẫn ở đây được kể cũng giỏi..
Sao tự nhiên anh lại ra đây, hôm nay anh ko phải đi làm àh.?"
Nhìn con bé bán bánh mỳ nằm trùm chăn kín mít để lộ mỗi đôi mắt ra hỏi mà em cảm thấy tội nó quá,em bất giác khựng lại chẳng biết phải trả lời nó ra sao nữa.Em ngồi cạnh,đắp thêm cái chăn bên cạnh kia lên người nó rồi im lặng mãi một lúc sau mới hỏi.
Thế chị P đâu rồi?"
Con bé vừa nghe em hỏi xong đột nhiên bật khóc ôm chầm lấy em các bác ạh,nó khóc gào lên như chưa đứa trẻ lần đầu bị bố đánh,vừa khóc nó vừa nấc cố gắng nói cho em nghe về chị nó. Em nghe xong còn chẳng tin vào tai mình,ban đầu cứ tưởng mình nghe nhầm,về sau hỏi lại thì vội vàng bảo nó ngồi yên đợi ở đó rồi em chạy xuống lấy xe,chỉ muốn phóng càng nhanh càng tốt..
( Hết phần 1 chap 10..)
Quote:
Trên đây là chap 10 sau một thời gian dài em bận quá không viết tiếp cho các bác được. Cho đến giờ là hơn 3 tháng kể từ khi viết chap 9,cũng thất hứa nhiều lần với các bác nên mong các bác thông cảm. Em cũng gặp nhiều chuyện mà đôi khi còn tưởng mình ko còn có cơ hội viết tiếp được chap 10 nữa,cho đến giờ thì mọi thứ cũng gần như ổn định hơn,cả về công việc lẫn cuộc sống.. Phần 10 này là phần đặc biệt khá dài nên em quyết định chia làm 2 phần nhỏ để mọi người tiện theo dõi hơn.Đây cũng là một trong những chuyện em luôn muốn kể cho các bác nhất kể từ sau chap 2.
Em cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm đến em trong suốt khoảng thời gian vừa rồi,mặc dù em không có thời gian ol được,nhiều bác vẫn pm inbox hỏi thăm,động viên em rất nhiều.Tuy em không trả lời được hết các bác,nhưng em vẫn đọc và vẫn cảm thấy được sự quan tâm của mọi người dành cho mình.Mong một ngày nào đó,có dịp sẽ được gặp các bác ngoài đời thực.Và như thường lệ,nếu các bác thấy hay các bác cho em xin cái...PHẢN HỒI TÍCH CỰC nhé,để em lấy động lực viết nốt phần sau
10.2 : Ngày hội ngộ
" Sao lại thế!!!!..em có biết P đi đâu không..?"
" Ở yên đây,đừng đi đâu,anh sẽ quay lại ngay thôi.."
" Không được khóc nữa..."
" Thôi thôi được rồi..Nhìn anh này..nhìn anh...Được rồi..Nín đi nào..P sẽ không sao đâu.."
" Anh hứa...anh hứa mà.." 

Chẳng kịp suy nghĩ,cũng chẳng kịp nghĩ lại mọi thứ đã xảy ra thế nào như vẫn thường làm. Điều duy nhất lúc đó trong đầu em là chạy đi thật nhanh.,đi tìm thật nhanh cái P,không thì ko kịp mất,đến nỗi khi lao ra xe chỉ nghe loáng thoáng tiếng con bé vọng theo trong tiếng nấc.
" Anh Bob đưa chị về nhanh nhé.." . .

Việc hôm qua chưa ăn gì xong thức trắng cả đêm ở sòng chú bạn con M,sáng thì đi tìm chị em nó nên bây giờ đầu óc em có cảm giác hơi quay cuồng,đôi khi đầu cứ giật lên rồi hai mắt lại đờ đẫn 1 lúc trong trạng thái mông lung. Cố giữ chặt tay lái,tay kia vớ lấy điếu thuốc châm mà cơn đói cứ làm tay run run,mãi mới châm được.Cắn chặt điếu thuốc trên môi,hít một hơi thật sâu đủ để lượng nicotine tràn vào não bộ tăng cảm giác tỉnh táo mà em thấy không khá hơn tí nào. "Đm khó chịu thật,đói quá đi mất " ..Cái câu nói đó chẳng hiểu sao cứ hiện liên tục trong đầu em như nó biết tự nhân bản ra vậy.Mệt mỏi,hoa mắt,cồn cào là 3 cảm giác chính em đang cảm nhận rõ nhất trong lúc này.

Trời bắt đầu có vài hạt mưa rồi,lại càng lạnh hơn nữa,bất chợt em lại nhớ về khuôn mặt của cái P lần đầu khi em gặp nó. Hay cười và cũng hay buồn.,nhưng luôn cố gắng giấu đi sự cô đơn không để cho người đối diện nhận ra,dù có gặp chuyện gì đi nữa .Thậm chí là có những lúc không đủ tiền mua thức ăn,nó vẫn cười bảo với em nó " hôm nay chị mua món em thích cho em ăn nhé ",chỉ để cho con em vui,rồi nó lại ra ngoài vay tiền bọn ma cô.Mỗi lần gặp,khi nhìn thấy vết thâm hằn sâu trên gương mặt ,em biết rằng nó lại vừa bị bọn chủ đánh đập.,nhiều khi nhìn bất lực mà chẳng giúp được gì. Cũng có đôi ba lần đợt trước e đứng hút thuốc trước club tâm sự cùng ,khuyên rồi bảo nó bỏ cái nghề này đi,em sẽ kiếm cho nó một nghề khác ổn định hơn,tuy vất vả nhưng sẽ không phải chịu tủi khổ thế này nữa...Nó quay sang lắc đầu.. " Bây giờ em có muốn cũng chẳng quay đầu lại được rồi anh àh,bọn nó không tha cho em đâu.. "
Nghe xong,em định gặng hỏi vì sao nhưng bất chợt nhìn thấy khuôn mặt nó buồn quá nên lại thôi.Dần dần sau đó,em cũng hiểu ra được phần nào mọi thứ không đơn giản như em nghĩ,đằng sau mỗi nỗi khổ đều thấp thoáng đồng tiền trong đó.Và trong câu chuyện này thì đồng tiền hiện rõ hơn bất cứ điều gì.

..........................
" Mấy hôm nay đều có người đến phòng trọ đòi tiền bọn em.Chị em bị đánh nhiều lắm..."


Đôi mắt đượm buồn của con bé như cố gắng ngăn hai dòng nước mắt không chảy ra.Con bé im lặng một lúc,rồi dường như không kìm nén nổi..nó lại khóc tiếp..

" Chị với em ở đây mấy hôm rồi,cho đến sáng nay thì chị khóc nghe điện thoại rồi chạy xuống bên ngoài gặp hai người đứng đợi.."

" Rồi sao nữa,thế chị em đâu rồi.?"

Con bé nghe xong câu hỏi lại òa khóc to hơn.Em thì cứ thấy trẻ con khóc là cuống lên,chẳng biết làm thế nào cả.Một phần đang sốt ruột như lửa cháy trong lòng nên em chẳng còn tâm trí đâu mà dỗ nó nữa,nhìn nó vừa khóc vừa gọi tên chị mà em thấy thương nó quá.Đáng lẽ ra ở cái tuổi của nó,giờ này đang được ở bên cạnh gia đình có bố mẹ,được hạnh phúc thì đối với nó,mọi thứ hoàn toàn ngược lại.
Từ những ngày hè như lửa đốt đến những đợt đông lạnh giá cắt da cắt thịt,nó đều đã trải qua.Ăn cơm thì bữa có,bữa không.Đến ngay cả hôm mua vịt cho chị em nó ăn,em vẫn nhớ khi vừa ăn mấy miếng,nó quay ra cười bảo em " Đây là lần thứ 2 em được ăn ngon thế này đấy anh ạh" làm em chẳng biết nói điều gì nữa. Có lẽ động lực duy nhất giúp nó mạnh mẽ để bon chen ở cái đất Hn này là chị nó,đến khi bây giờ chị nó gặp chuyện,nó sợ hãi thế này cũng là điều dễ hiểu.

" Rồi hai người đấy bắt chị em lên xe đưa đi mất.." 

" Sao lại thế!!!!..em có biết P đi đâu không..?"
" Ở yên đây,đừng đi đâu..,anh sẽ quay lại thôi.."
".."

................................
Khi phóng xe trong tâm trạng bất an lo lắng thì dường như mọi thứ trên đường đều dễ làm con người ta mất bình tĩnh.Như lúc này cũng vậy, mặc dù em cố gắng giữ chi cái đầu luôn tỉnh táo nhưng bản thân lại không thể nào ngừng suy nghĩ được.Cộng thêm cái bụng đói cồn cào và đôi mắt đang vỡ dần các tia mạch máu vì không được ngủ.Nhìn vào gương,em còn chẳng nhận ra thằng ở trong gương là ai nữa các bác ạh :(. Trông như mặt một thằng mới ở trại cai nghiện về,hốc hác,mắt đỏ hoe thâm quầng,môi tái nhợt vì lạnh,miệng ngậm điếu thuốc mà cứ y như cái xác ướp ai cập.Kệ mẹ,cùng lắm là về ngủ bù lại sức ,giờ ra chỗ P đã ko éo kịp mất ",nghĩ xong,em phóng nhanh đến chỗ bọn ma cô quản lý cái P làm việc vì em nghĩ chỉ có bọn đấy mới dám bắt cái P đi như vậy.

Vừa đến nơi thì đập vào mắt em là một nhà nghỉ khá rộng với ánh đèn đỏ hắt ra từ cửa phòng trên của căn nhà.Trước đây,em cũng đã từng một lần đèo P đi nhờ qua đây,nhưng hồi đó nơi này chỉ là quán cafe bé tí nằm trong ngõ,vậy mà bây giờ em còn chẳng nhận ra nó nữa. Cánh cổng sắt cùng cánh cửa kéo đóng im ỉm không một tiếng động nào,trên bên phải cánh cổng còn lắp 1 camera nhỏ quan sát người bên ngoài. Em cũng thấy lạ sao một nơi như thế này mà không bị ai để ý,người dân ở đây họ không biết hay họ sợ khi nói ra sẽ gặp phải chuyện gì." Đm,Dù thế nào đi nữa hôm nay mình cũng phải vào hỏi bằng được mấy thằng ôn này ",lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ được như thế chứ chẳng nghĩ đến em khi vào đó sẽ như thế nào.Và về sau này,mỗi khi nhớ lại hôm đó,em đều trách mình để mất bình tĩnh mà suýt chút nữa làm hỏng chuyện.
Ê ,có chuyện gì "

Sau 3 lần bấm chuông thì một thằng oắt đội mũ đen mở cửa hất hàm hỏi,nhìn người nó gầy rộc xăm đầy mực tàu mà làm em liên tưởng đến mấy thằng HIV giai đoạn cuối.Trong nhà,tiếng chửi thề lẫn tiếng cười trộn lẫn vào nhau như một cái chợ buôn người đang họp trong đó.

" P đâu..?"

Thằng oắt con vừa nghe xong đột nhiên mặt hơi biến sắc,tuy chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhưngcũng đủ để em nhận ra điều đấy.Nó cố lấy lại bình tĩnh rồi nói với cái giọng bắt đầu dọa nạt :

" Bố mày l biết P là cc nào"

Em nghe biết thằng ôn này đang nói dối nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh xem nó thế nào.Trong nhà có mấy tiếng nói vọng ra hỏi ai đấy,thằng ôn con nhìn em với ánh mắt như muốn chém em đến nơi trả lời cộc lốc :

" Em cũng đéo biết thằng l này là ai nữa,anh ra xem nó đòi gì này. "

Nó vừa nói vừa bấm điện thoại rồi đưa lên tai,em cũng biết là thằng chó này đang gọi mấy thằng xuống đuổi em đi đây mà,kiểu thấy em to hơn không làm gì được nên gọi bầy đàn xuống cắn cùng,thể loại này em còn lạ éo gì nữa,biết bao nhiêu lần gặp rồi.Nếu cứ đứng yên để nó thế này thì thể éo nào bọn kia cũng đem đồ chạy xuống hoặc nguy hiểm hơn bọn nó làm gì con P thì mệt. Vừa nghĩ được thế,em gằn giọng hỏi lại nó lần cuối

" Đừng để tao điên,sủa ngay,con P đâu"

" Ở cái chỗ đm mày,thích chết à " 
Đm,em vừa nghe xong thì chẳng kiềm chế được bình tĩnh nữa,tốc thẳng một đạp chéo vào bên đầu gối nó.Đạp mạnh đến nỗi thằng chó không kịp phản ứng ăn mất đà ngã đập mặt úp vào cửa,nó gào lên ôm mặt chửi Đm các kiểu.Thấy nó như thế,em tranh thủ chạy vào trong nhà luôn,vừa bước vào bên trong thì đập vào mắt em là cảnh tượng như kiểu thời tiền sử,mấy thằng ma cô xăm trổ đầy người cùng bọn má mì đều không mặc gì ngồi đánh bài với nhau.Vừa nhìn thấy em,ba thằng ma cô lao ra cầm cái tuýp dựng ở sát tường chạy ra vụt,em lúc đấy cũng chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa,định lao vào luôn thì nhìn thấy có chai rượu ngay trên bàn cạnh mình.Thế là em đập nửa chai xuống mặt bàn cho sắc,cầm nguyên nửa chai chạy ra luôn.

" Cái đm,vào đây hết đi các con",vừa nghĩ xong thì cả cái tuýp từ trên vụt thẳng vào đầu,vụt nhanh đến nỗi em chỉ kịp đưa tay ra đỡ thì ăn nguyên cả tuýp vào ống tay .Trời lạnh nên thấm vl luôn các bác ạh.Đau nhức giật thẳng lên tận óc,cái tay trái cứ run run chẳng điều khiển được,đỡ xong thì cả người em cũng khụy xuống vì nó vụt lực mạnh quá.Vừa mới ngã xuống xong thì lại thằng ôn khác cầm tuýp nện xuống trúng bả vai phải,làm em rơi luôn nửa chai rượu đang cầm. Mặc dù đau nhưng em vẫn cố giật lại nửa chai rượu dưới đất cầm lên nhanh,dùng hết sức cắm thẳng vào đùi một thằng.Lực cắm mạnh đến nỗi ghim nửa chai chặt dính vào đùi,thằng bị đâm ngã mẹ nó xuống luôn rơi cả tuýp,ôm đùi gắng giật chai ra làm máu lênh láng khắp ra đất.

Ống tuýp rơi ra đất lăn ra một đoạn rõ xa,em với tới nhưng không kịp,thằng chó khác nó nhặt lên cầm cả hai ống đập thẳng xuống,em định lăn ra né thì tay thằng bị đâm đang nằm bất chợt túm siết chặt lấy cổ ko cho em cử động.Nó vừa siết cổ vừa hét " Vụt nhanh chết cm nó đi anh " ,em một phần đã thấm mệt,phần thì vẫn đau vì ăn quả tuýp lúc nãy nên chẳng còn sức vùng ra được,tự nhiên lúc đấy thế nào lại nhìn thấy cái chai vẫn còn cắm ở đùi thằng kia. Em cầm xoáy mạnh cái thân chai ấn sâu vào bên trong thịt rồi rút thẳng ra kéo cả mảng da lồi ra ngoài.Thằng chó kia la hét như lợn bị thiến sống đồng thời nó đau quá nên tay thả lỏng ra,chỉ chờ lúc đấy em giật hất nó ra sau nhưng không kịp lĩnh trọn tiếp cả cái tuýp vào hông đau đến điếng người.Trong khoảnh khắc mà các bác đang vừa lo lắng một điều gì đấy vừa đánh nhau hăng máu,điên tiết đến cái mức chẳng còn thiết tha gì bản thân mình nữa,các bác sẽ hiểu được dù có là có bị dao đâm lúc này cũng sẽ chẳng thấy thấm tháp gì.

Em liền cầm luôn cái chai rượu vỡ ở tay lao nhanh ra xiên thẳng xuống bàn chân một thằng.Có lẽ vì đau quá nên em đâm nhầm xuống nền đất,chỉ cắm đúng một phần ở ngón út chân nó gần như lìa ra ngoài,ngón út trẹo hẳn một bên,thằng chó kia nhăn nhó ôm chân,em thấy thế rút luôn ngón chân nó ra.Nó đau quá hay sao kêu ầm ĩ ,tay cầm tuýp buông thõng xuống,em liền giựt lại rồi cố đứng dậy vụt thật lực ngược vào cổ nó,thằng chó ăn nguyên cả quả buông thõng tay chân nằm gục im luôn chẳng kêu gì nữa.,cứ nằm thở dốc như bị hen suyễn vậy.Vì mệt quá nên khi đứng dậy,chân em cứ run run đứng chẳng vững,đành phải dựa vào tường.Thằng kia thấy chắc nghĩ em đã hết sức nên lao tới cùng lúc cầm tuýp vụt chéo ngang vào đầu thì em né được,chỉ bị sượt qua vai.Tranh thủ lúc đấy em đập mạnh vào mạng sườn nó,chắc nó gầy quá nên khi ăn tuýp thấm đau đến nỗi vẹo người hẳn sang 1 bên.Thấy vậy em dùng hết sức nhoài cả người nhảy lên đạp thẳng vào ngực thì nó hứng trọn bật ngửa ra sau đập cả đầu xuống cái bàn thủy tinh,văng cả tuýp ra ngoài,em cũng mất đà đạp xong ngã luôn ra đất.

Lồm cồm bò dậy trong trại thái đau e ẩm cả người,cộng thêm đói với mệt từ hôm qua chưa được ăn gì.Em cố gắng với tay lấy trong vest bao thuốc hút cho đỡ mệt.Ngồi tựa lưng vào tường châm lửa hút một điếu mà chẳng thấy khá hơn tí nào cả.,tự nhiên tưởng tượng ra cái cảnh con P mà nhìn thấy em trong bộ dạng này thể nào nó cũng trêu cho mà xem,đầu tóc bù xù,mặt nhăn như khỉ vì đau,quần áo thì xộc xệch đứt mấy cái cúc,lại ngồi cạnh mấy thằng xăm trổ đang nude nữa chứ," vớ vẩn nó lại tưởng 4 thằng vừa four some nhau thì bỏ mẹ",nghĩ đến thế em lại thấy buồn cười.
Nhặt cái tuýp dưới đất,em lảo đảo cố bước lên cầu thang tìm xem con P có ở trên tầng không.,lúc đi lên em liếc xuống bên dưới thấy mấy con kia ngồi im nhìn em không dám nói gì như thể em là người ngoài hành tinh vậy. Tìm khắp 4 tầng đều không thấy con P đâu cả,chỉ thấy những đứa khác bị bọn ma cô nhốt trong phòng,nhìn đứa nào cũng xanh xao,hốc hác,mắt thâm tím lại mà em cảm thấy thương quá.Chắc đây là những đứa cave chấp nhận vay tiền nóng bọn này rồi khi không có tiền trả thì bị bắt vào đây,đánh đập,hành hạ,kiếm tiền cho bọn nó.Em chán nản đi xuống dưới,ra chỗ thẳng oắt đầu tiên bị đập mặt vào cửa,thấy nó vẫn đang nằm ôm mặt

" Tao cho mày thêm 1 cơ hội nữa,con P nó ở đâu "


Thằng ôn con im im không nói gì rồi nó cười khẩy một cái,em lúc này đang điên rồi nó lại chọc giận hơn,thế là cầm cả đầu nó dập thêm phát nữa xuống đất,thằng bé ôm mũi khóc ộc hết cả máu ra ngoài.

" Thích ăn đòn nữa àh,có sủa không " 

Lần này thì nó sợ quá,giơ tay ra che như kiểu em sắp đánh nó tiếp ấy.Rồi nó mới nói là con P nợ tiền bọn nó nhiều quá xong nó trốn nợ,bọn nó tìm được gọi ra ngoài đánh rồi nhốt luôn ở cái nhà trọ trên đường PVĐ.Nghe xong,em cố gắng lết thật nhanh ra xe phóng tới chỗ con P luôn vì sợ nó bị nhốt ở đó gặp chuyện gì.Vừa ra khỏi ngõ lên đường lớn phóng một đoạn thì em nhìn thấy có 6 thằng đi ba xe cân hai đội mũ đen đi ngược chiều vào ngõ,đm lúc đấy em biết ngay mà mấy con mụ má mì kia gọi mấy thằng chó đàn tới cắn thêm đây mà,lúc đấy em mà ở lại thêm tí nữa chắc giờ này đang được ăn xôi với ông bà rồi. " Thế này thì càng phải nhanh đến chỗ con P mới được ",nghĩ thế em tăng ga phóng đi thẳng.

Tới nơi địa chỉ thằng oắt kia nó nó thì trờ cũng chập tối,em để xe ở ngoài chạy vào trong thì thấy cả 1 khu phòng trọ nằm tít sâu trong ngõ khóa cửa im ỉm,bên ngoài tường có đề dòng chữ " Nhà đang sửa,tạm thời không cho thuê ". Em vội lấy chìa khóa vừa nãy thằng kia nó đưa,mở cửa đi tìm từng phòng một,tìm lần lượt các phòng đều không có. Đến một phòng ở cuối dãy cũng là phòng cuối cùng thì vừa mở ra,một mùi tanh hôi sộc thẳng vào mũi em,như mùi của một cái lò mổ lâu năm vậy.Đến khi bật điện lên thì mới thấy con P đang bị nhốt khóa tay vào chân giường,trong phòng có cả 3 con nữa cùng đều bị như vậy.Đứa nào đứa đấy mắt cũng đỏ hoe,thâm tím hết mặt mày,áo thì đều bị lột hết để lộ những vết hằn của roi vẫn còn rỉ máu trên da. Em vừa bật điện lên thì cả 4 đứa quay ra nhìn em sợ hãi,đến khi mãi một lúc sau,như nhận ra em,cái P mới lên tiếng

" Anh Bob..anh bob phải không.."

Giọng nó run run như sợ mình nhầm,chẳng dám gọi to,nó chỉ dám nói như thể nó không tin vào mắt mình là em đang đứng trước mặt nó. Em đứng nhìn nó một lúc mà chẳng biết nói gì nữa các bác ạh,em nhìn mà thương nó quá,nó bị đánh,bị nhốt đến mức suýt nữa em chẳng còn nhận ra.Nó tưởng em không nghe thấy nó nói gì nên nó cố gắng nhắc lại một lần nữa thì em mới định thần lại gần chỗ nó.

" Không sao đâu mà,anh đây,mọi chuyện ổn rồi,anh đến đưa em ra đây "

Khi em vừa nói xong thì nó mới bật dậy ôm chầm lấy em khóc.Nó vừa khóc vừa luôn miệng nói " em xin lỗi " Nghe nó khóc tội quá,chắc nó phải chịu nhiều đau đớn tủi nhục lắm.Cũng phải thôi,bọn ma cô kia mà bắt ai có bao giờ bọn nó tha đâu,nhất là khi nợ tiền bọn nó thì hậu quả phải hứng chịu bao giờ cũng khủng khiếp hơn rất nhiều.đằng này con P lại trốn nợ bị nó bắt được nữa... Em tháo khóa đưa cả 4 lên xe rồi đi luôn vì cũng hơi lo bọn chó đàn kia mò đến trong chốc lát.Vòng xe qua chỗ con bé bán bánh mỳ đón nó.vừa nhìn thấy em,con bé bán bánh mỳ đã vội chạy ra đến nỗi vấp ngã cả ra đất,em nhìn nó mà thấy vừa thương vừa buồn cười.
Đến khi con bé chui vào xe,thấy chị nó bên trong,nó bất ngờ quá nên khóc như mưa ,khóc gần như hết cả quãng đường về nhà.Em thì đang vừa đau vừa mệt nên thấy nhức hết cả đầu,nhưng thấy chị em nó tình cảm quá nên chẳng lỡ bảo. "Thôi thì phóng về nhà nhanh rồi leo lên cái giường ấm áp vậy," nghĩ xong,em phóng đưa luôn chị em nó về nhà mình vì sợ bọn ma cô biết phòng trọ của bọn nó..Lúc đi gần về đến nhà,em cũng rẽ qua nhà nghỉ thuê cho 3 đứa kia một phòng vì trời cũng tối rồi,chúng nó cũng chẳng còn tiền nữa.
Về đến nhà,nhìn chị em nó ôm nhau khóc tâm sự mà em thấy tội chị em nó quá.Thật đúng là,đối với một số người,đời chẳng bao giờ là màu hồng từ khi họ mới sinh ra.Có chăng điều duy nhất giúp họ có thể đứng vững khi bon chen giữa những cám dỗ của xã hội chính là gia đình,là người thân bên cạnh,là bạn bè. Tất nhiên,ai cũng sẽ có lúc thất bại,mất niềm tin vào cuộc sống cũng như cuộc đời mình.Nhưng nếu các bác đặt địa vị của mình vào chị em nhà nó.,thì các bác sẽ thấy mình còn sung sướng hơn rất rất nhiều. Những người khổ thật sự họ sẽ chẳng bao giờ nói ra cả,đối với họ,đời không chỉ có màu đen,mà trong đó luôn có cả màu hồng...


Quote:
Vậy là trên đây em vừa kể nốt phần 10.2 cho các bác xem.Đây cũng là phần kết thúc chap 10 ( Chap đặc biệt chia làm 2 phần ) và từ lần sau,chap 11 sẽ lại như cũ,phần nào hết chuyện đấy nhé. Cũng nhờ có vụ này mà em được khuyến mãi thêm cái sẹo ở vai cộng thêm một buổi tra hỏi của con M về vụ này =.=" Cũng may là M nó cũng ko kể cho bố nó ko em đứt .,về sau vụ này thì em cũng nhờ cái M tìm cho con P đi làm tiếp tân ở một khách sạn gần HG.,khách sạn đấy nghe P bảo hình như là của nhà con bạn thân cái M thì phải.Còn con bé bán bánh mỳ thì em cũng xin cho nó làm việc khác nhẹ nhàng hơn chứ không phải đứng bán bánh mỳ nữa.Khi em đang ngồi viết nốt dòng này thì vừa xong trưa nay P nó gọi rủ M với em đi ăn trưa đây.^^. Em viết nốt ra mấy dòng kể sơ sơ sau vụ đấy vì biết thể nào các bác cũng hỏi là chị em nó giờ ra sao.Và theo như thường lệ em sẽ lại nhắc lại câu nói cũ:
" Các bác tự hiểu nhé "